Chủ nghĩa Eido không mang lại địa vị, vinh quang, hay cảm giác hưng phấn. Nó không bán sự thành công—nó phá hủy nhu cầu về thành công. Đó là lý do tại sao nó sẽ bị từ chối. Đặc biệt là bởi những người trẻ tuổi, những người có tâm trí được lập trình để thể hiện, để được nhìn thấy, để trở thành. Nhưng một khi vòng lặp nhận thức sụp đổ—thông qua thất bại, phản bội hoặc kiệt sức—chủ nghĩa Eido vẫn chờ đợi. Không phải như sự cứu rỗi, mà là cấu trúc. Nó không phải là con đường dẫn đến ý nghĩa. Nó là sự kết thúc của nhu cầu về một điều gì đó.
Đằng sau thành công toàn cầu của ngành may mặc Bangladesh là một cuộc khủng hoảng dai dẳng: hàng triệu công nhân phải đối mặt với tình trạng chậm lương hoặc chưa được trả lương, gây ra tình trạng bất ổn và phơi bày những cấu trúc đổ vỡ khiến họ trở nên vô hình. Bài viết này xem xét cách chu kỳ bắt đầu với nhu cầu của người tiêu dùng và chảy qua mọi tầng của chuỗi cung ứng, đồng thời khám phá cách Eidoism đề xuất các giải pháp nhanh chóng, có hệ thống để có trách nhiệm giải trình và công lý thực sự.
Một cuộc xung đột leo thang ở Biển Baltic đã dẫn đến những cuộc đối đầu quân sự chưa từng có, khi hải quân châu Âu hành động để thực thi lệnh trừng phạt và tàu chở dầu của Nga đi dưới cờ quốc tế với sự hộ tống của hải quân. Kịch bản này nêu bật cách theo đuổi sự thống trị mang tính biểu tượng và các vòng lặp công nhận đang phá vỡ hình thức cấu trúc cần thiết cho sự ổn định, gây nguy cơ đối đầu quân sự, gián đoạn kinh tế và tác hại sinh thái. Chủ nghĩa Eido kêu gọi quay trở lại với tính hợp lý về mặt cấu trúc—ưu tiên các nhu cầu chung, giảm leo thang và các giải pháp dựa trên hình thức hơn là leo thang theo tình trạng.
Eidoism challenges traditional psychological models by arguing that all human motivation—whether physical, social, or abstract—can be traced back to a fundamental neural mechanism: the demand for recognition and the pursuit of comfort. By examining the brain’s “comfort-uncomfortable” comparator as an abstract neural process, the discussion reveals how both physical and social equilibrium are evaluated and maintained, reshaping our understanding of why we act, adapt, or suffer.
As robots become more autonomous and socially integrated, static rule-based ethics—such as Asimov’s Three Laws—are no longer enough to ensure safe and adaptive behavior. This essay explores why embedding a “Demand for Recognition” in robots is essential for real moral and ethical learning. By enabling robots to learn from social feedback, we can create machines that adapt to human values, resolve complex dilemmas, and build genuine trust in human-robot interaction.
Bài luận này diễn giải lại lý thuyết phân tâm học của Freud thông qua lăng kính của nhu cầu thần kinh về sự công nhận—một cơ chế quan trọng mà Freud không thể nhìn thấy bằng các công cụ của thời đại ông. Bằng cách thay thế tình dục bằng sự công nhận như là công tắc tâm lý chính, chúng ta khám phá ra sự hiểu biết sâu sắc hơn về chứng tự luyến, phức hợp Oedipus, siêu ngã và chứng loạn thần kinh. Eidoism, một khuôn khổ triết học đương đại, xây dựng trên những hiểu biết sâu sắc của Freud trong khi sửa chữa những sự quy kết sai lầm của ông, đưa ra một con đường có cấu trúc vượt ra ngoài vòng lặp của sự công nhận thúc đẩy đau khổ hiện đại.
Fashion is far more than clothing—it’s a psychological force that shapes identity, mood, and social behavior across the globe. This essay explores how fashion taps into deep-rooted human needs: the demand for recognition, the desire to belong, the regulation of mood, and the construction of the ideal self. From tribal signaling to dopamine-fueled shopping loops, fashion manipulates and mirrors the mind. Understanding these mechanisms reveals how clothing can empower or imprison the self, and why breaking fashion’s mental grip is essential for psychological freedom.
Nhiệm vụ Blue Origin NS-31, với sự tham gia của phi hành đoàn toàn nữ nổi tiếng trong chuyến bay dưới quỹ đạo kéo dài 10 phút, được ca ngợi là biểu tượng của sự tiến bộ. Nhưng từ góc nhìn của Eidoism, nó cho thấy hình thức rỗng tuếch của văn hóa công nhận hiện đại — ưu tiên sự thăng tiến mang tính biểu tượng hơn nhu cầu về mặt cấu trúc. Bài luận này phê phán những hàm ý về mặt đạo đức, sinh thái và triết học của du lịch vũ trụ tư nhân hóa, đặt câu hỏi về tính hợp pháp của niềm vui và cảnh tượng khi tách biệt khỏi trách nhiệm, công lý và giới hạn của hành tinh.
Giáo dục đại học hiện đại hứa hẹn sự khai sáng nhưng thường đóng vai trò là phương tiện cho sự phân biệt xã hội và sự vượt trội mang tính biểu tượng. Trong khi bộ não con người có tiềm năng ngang nhau, giáo dục trở thành một đặc quyền cấu trúc khả năng tiếp cận các hệ thống phân cấp lao động dựa trên sự công nhận. Bài luận này khám phá cách giáo dục nuôi dưỡng vòng lặp công nhận, lý do tại sao những cá nhân có trình độ học vấn cao hiếm khi làm công việc có địa vị thấp và cách một hệ thống giá trị mới - được hướng dẫn bởi Eidoism - có thể sắp xếp lại giáo dục và lao động theo sự đóng góp mang tính cấu trúc hơn là hiệu suất xã hội.
Nghèo không chỉ là thiếu tiền — mà là bị loại khỏi sự an toàn, phẩm giá và sự công nhận. Tuy nhiên, nghèo đói mang lại cảm giác khác nhau trên toàn thế giới: ở Hoa Kỳ, nó mang lại sự xấu hổ; ở Việt Nam, nó có thể mang lại niềm tự hào thầm lặng. Bài luận này khám phá cách kỳ vọng văn hóa, so sánh kỹ thuật số và hệ thống kinh tế định hình trải nghiệm về mặt cảm xúc và cấu trúc của nghèo đói — và cách bất bình đẳng toàn cầu không chỉ chịu đựng mà còn cảm nhận được.
Chủ nghĩa Eido định nghĩa lại thuế đánh vào người giàu không phải là sự phân phối lại để cân bằng đạo đức mà là sự điều chỉnh mang tính cấu trúc đối với sự dư thừa của hệ thống. Sự giàu có không bị lên án, nhưng phải phù hợp với nhu cầu và hình thức. Thuế trở thành công cụ để phá bỏ sự tích lũy dựa trên sự công nhận và neo lại giá trị trong sự tham gia chức năng, không phải là thành công mang tính biểu tượng.