Chủ nghĩa tư bản như công cụ của giới tài phiệt và lối thoát dựa trên hình thức của Việt Nam
Chủ nghĩa tư bản không phải là một logic thị trường trung lập, cũng không phải là lựa chọn dân chủ của người lao động. Nó là một công cụ kiểm soát từ trên xuống, được thiết kế bởi và vì giới tài phiệt, nhưng lại được ngụy trang thành “tự do.” Dù được quảng bá như một cơ hội, cấu trúc của nó chưa từng được lựa chọn—mà bị áp đặt qua nhiều thế hệ, như một công cụ để khai thác lao động, chuyển hướng nhu cầu được công nhận, và độc quyền hóa tài nguyên.
Những gì bắt đầu từ chế độ nông nô của châu Âu phong kiến đã tiến hóa thành chế độ nô lệ tiền lương trong các nhà máy công nghiệp, và ngày nay thành việc xây dựng thương hiệu cá nhân trong không gian số. Ở mỗi giai đoạn, chủ nghĩa tư bản không ngừng tinh chỉnh phương pháp của mình—không phải để phục vụ cuộc sống, mà để biến cuộc sống thành lao động, lao động thành lợi nhuận, và lợi nhuận thành quyền lực.
Từ góc nhìn của Eidoism, chủ nghĩa tư bản không phải là một giai đoạn phát triển của nhân loại—mà là một cỗ máy gia tốc của vòng lặp. Và Việt Nam, dù phần nào đã bị cuốn vào cái bẫy này, vẫn còn lưu giữ một ký ức sâu sắc dựa trên Hình Thức mà giờ đây cần được bảo vệ.
Ép buộc, không phải đồng thuận: Chủ nghĩa tư bản đã bị áp đặt như thế nào
Chủ nghĩa tư bản không xuất phát từ trao đổi tự nguyện. Nó được tạo ra thông qua việc rào chắn đất đai, cưỡng ép và tước đoạt.
- Nông nô bị trục xuất khỏi đất chung và được bảo rằng họ nay đã “tự do”—nhưng chỉ tự do để bán sức lao động hoặc chết đói.
- Những công nhân công nghiệp đầu tiên sống trong các khu ổ chuột, chết trong hầm mỏ, và chịu đựng lao động trẻ em, trong khi chỉ một số ít chủ xưởng tích lũy của cải qua nhiều thế hệ.
- Các quốc gia bị thực dân hóa không được trao cho thị trường—họ bị tước bỏ Hình Thức và bị ép buộc vào xuất khẩu đơn canh, sự lệ thuộc và nợ nần.
Đây không phải là sai lầm. Mà là hệ thống đang vận hành đúng theo thiết kế: tập trung sự công nhận và tư bản vào tay một số ít, dùng phần còn lại làm nhiên liệu.
Chủ nghĩa tư bản là ngôn ngữ của giới tài phiệt
Dù mang vỏ bọc của đổi mới và tinh thần khởi nghiệp, chủ nghĩa tư bản thực chất chỉ tưởng thưởng cho những ai đã sở hữu tư bản. Của cải không tăng lên bằng cách tạo ra giá trị, mà bằng việc sở hữu hệ thống khai thác giá trị đó.
- Chủ đất kiếm nhiều hơn nông dân.
- Ngân hàng kiếm lợi từ tiền nhiều hơn thợ xây kiếm được từ ngôi nhà.
- Các tập đoàn công nghệ thu về nhiều sự công nhận hơn cả những nghệ sĩ, nhà tư tưởng và người lao động mà họ kiếm tiền từ đó.
Hệ thống này tạo ra một kim tự tháp công nhận, nơi 0,1% ở đỉnh làm rất ít nhưng nhận phần thưởng biểu tượng và vật chất tối đa. Giai cấp lao động bị bảo phải làm việc chăm chỉ hơn, nỗ lực nhiều hơn, nhưng cấu trúc đã được thiết lập để họ mãi đuổi theo một mục tiêu không ngừng dịch chuyển.
Chủ nghĩa tư bản vì thế trở thành đồng tiền của giới tài phiệt, chứ không phải của người dân. Nó biến mọi nỗ lực của con người thành dòng chảy hướng lên, chỉ để lại vài mảnh vụn biểu tượng phía sau.
Thương mại và tiêu dùng: Ảo tưởng của sự tham gia
Trong mô hình này, thương mại không còn là sự trao đổi lẫn nhau—mà là sự thống trị có chiến lược. Các tập đoàn đa quốc gia không tìm kiếm sự cân bằng; họ tìm kiếm sự khai thác kèm theo sự tuân phục của địa phương. “Thương mại tự do” chỉ thực sự tự do đối với những kẻ đã thống trị từ trước.
Tương tự, tiêu dùng không phải là sự trao quyền. Đó là sự lệ thuộc được tạo ra có chủ đích. Con người bị điều kiện hóa để tin rằng tự do nằm ở việc chọn giữa các thương hiệu, thay vì đặt câu hỏi tại sao họ phải mua sắm ngay từ đầu.
Người lao động chỉ kiếm đủ để tiêu dùng những gì hệ thống bán ngược lại cho họ. Ngay cả sự nổi loạn cũng bị thương mại hóa—phong cách, bản sắc, sự kháng cự đều trở thành sản phẩm, chứ không còn là mối đe dọa.
Việt Nam: Một dân tộc bị áp lực, nhưng không bị khuất phục
Việt Nam không tạo ra trò chơi này—mà bị lôi vào. Bị thực dân Pháp đô hộ, bị tàn phá bởi chiến tranh, và cuối cùng mở cửa với chủ nghĩa tư bản toàn cầu, Việt Nam bắt đầu nhập khẩu các mô hình thành công dựa trên sự công nhận: trung tâm thương mại, thương hiệu phương Tây, và các căn hộ cao cấp.
Nhưng không giống phương Tây, Việt Nam vẫn giữ được một điều hiếm có: gốc rễ dựa trên Hình Thức.
- Cấu trúc làng xã, thờ cúng tổ tiên, nghi lễ cộng đồng và các hệ giá trị phi thị trường vẫn tồn tại âm thầm dưới bề mặt.
- Tết vẫn là khoảnh khắc của sự tái sinh biểu tượng, chứ không phải là sự phô trương tài chính.
- Nhiều người vẫn tìm thấy vị thế qua gia đình, sự đóng góp và bối cảnh, chứ không chỉ qua sự giàu có hữu hình.
Đây không phải là điểm yếu—mà là nguồn dự trữ sức sống. Nếu được bảo vệ và hiện đại hóa mà không bị hòa tan, chúng có thể trở thành nền tảng cho một nền kinh tế dựa trên Hình Thức—một mô hình mà Việt Nam có thể xuất khẩu ra thế giới, thay vì nhập khẩu sự sụp đổ.
Một hệ thống được tạo ra để sụp đổ—nhưng không phải với tất cả mọi người
Những mâu thuẫn của chủ nghĩa tư bản không phải là tai nạn:
- Nó phải mở rộng nhu cầu, ngay cả khi các nhu cầu đã được đáp ứng.
- Nó phải sản xuất dư thừa, ngay cả khi lãng phí ngày càng tăng.
- It must reward visibility, even when structure erodes.
- Nó phải làm gia tăng bất bình đẳng, ngay cả khi hứa hẹn sự hòa nhập.
Đây không phải là một sai sót. Mà là bản chất của một hệ thống được thiết kế để dồn sự công nhận lên phía trên, bất chấp cái giá con người hay sinh thái phải trả.
Nhưng hệ thống này không sụp đổ đối với giới tài phiệt. Nó chỉ sụp đổ đối với hàng tỷ người bị mắc kẹt bên trong.
Lựa chọn của Eidoism: Thoát khỏi vòng lặp, không phải khỏi thế giới
Eidoism không kêu gọi hoài niệm hay chủ nghĩa nguyên thủy. Nó cũng không đề xuất một thiên đường không tưởng. Eidoism đưa ra một tấm gương—một tấm gương phơi bày vòng lặp công nhận ẩn sau mọi hệ thống—và trao cơ hội để nhìn thấy nó, làm chậm nó, và tái thiết cuộc sống xung quanh Hình Thức.
- Hình Thức không đòi hỏi tăng trưởng. Nó đòi hỏi sự phù hợp.
- Hình Thức không tưởng thưởng cho sự trình diễn. Nó tưởng thưởng cho sự hòa hợp.
- Hình Thức không hứa hẹn thành công. Nó hứa hẹn sự đủ đầy.
Việt Nam đứng trước một lựa chọn: trở thành bản sao chậm trễ của những mô hình đang sụp đổ, hoặc trở thành người tiên phong của một xã hội hậu-trình diễn, được đặt nền trên chính ADN văn hóa của mình.
Tương lai nằm trong quá khứ—nếu bạn biết nơi để tìm.
Chủ nghĩa tư bản không phải là tương lai. Nó chỉ là một phiên bản tinh chỉnh của quá khứ—được khoác lên bằng nhựa, điểm ảnh và sự trình diễn. Gốc rễ của nó là tài phiệt, không phải tự do. Logic của nó là sinh tồn thông qua sự hiện diện. Và cái giá phải trả là vô hình: sự bào mòn của Hình Thức, ý nghĩa và chiều sâu con người.
Việt Nam, vẫn còn mang những vết sẹo của chiến tranh và thực dân, đang đứng tại một ngã rẽ hiếm có. Quốc gia này có thể đi theo con đường tiêu dùng muộn màng của phương Tây—hoặc có thể quay vào bên trong, hồi sinh các Hình Thức cấu trúc của mình và trở thành một minh chứng sống động cho cách thoát khỏi vòng lặp.
Thế giới không cần thêm một trung tâm thương mại. Thế giới cần một nơi biết nhớ.
Và bảo vệ những gì nó nhớ.