The Gaza conflict is no longer merely a territorial or ideological struggle—it has become a self-perpetuating mechanism for power. Both Netanyahu’s government and Hamas exploit the ongoing war to sustain their own systems: one clings to control through fear and national emergency; the other gains legitimacy through resistance and martyrdom. This tragic loop ensures that peace is not only unlikely—it’s structurally undesirable for those in power. Until these recognition-driven systems collapse or transform, Gaza’s future will remain suspended between rubble and rhetoric.

Tiếp tục đọc

Why are salaries systemically too low, even in essential jobs? The answer lies in a profit-driven economy where wages are not based on the real value of labor but on what can be withheld to maximize surplus. Employers reverse-engineer salaries to protect margins, while workers—trapped by survival needs and cultural obedience—lack the leverage to demand more. From an Eidoist perspective, this imbalance is not just economic but psychological: recognition replaces compensation, with praise, titles, and “team spirit” offered in place of structural fairness. True reform begins when labor is valued by the form it sustains—not by how well it performs in a hierarchy built on extraction and illusion.

Tiếp tục đọc

EU Russia Collaboration

As U.S. commitment to NATO wanes and Europe explores peaceful integration with Russia, a strategic contradiction emerges: EU–Russia collaboration renders NATO obsolete. This essay examines why these two security paradigms cannot coexist, and why Europe’s future depends on exiting the performance-based recognition loop that has defined its alliances since 1949.

Tiếp tục đọc

The brain does not seek truth — it seeks to preserve comfort. Beneath every habit, belief, and identity lies a hidden comparator system: a neural loop that checks whether you feel “okay” and suppresses change if you do. Eidoism reveals this loop — not to replace it with another ideology, but to exit the entire structure. This is not a call for revolution, but for revelation. Change does not begin in society — it begins in the nervous system.

Tiếp tục đọc

Xung đột Kashmir không chỉ là tranh chấp lãnh thổ—mà là cuộc đụng độ giữa hai hệ thống thần kinh không tương thích được định hình bởi tôn giáo, bản sắc và bất bình lịch sử. Hồi giáo cực đoan ở Pakistan và Afghanistan, và chủ nghĩa dân tộc Hindu ở Ấn Độ, hoạt động như những vòng lặp nhận dạng khép kín: kiến trúc nhận thức được xây dựng từ những mối liên hệ lặp đi lặp lại định nghĩa kẻ thù, anh hùng và sự vượt trội về mặt đạo đức. Mỗi hệ thống lọc thực tế thông qua mã biểu tượng của riêng nó, khiến cho việc giao tiếp thực sự trở nên bất khả thi. Theo quan điểm của Eidoist, hòa bình không thể xuất hiện khi những vòng lặp này thống trị nhận thức. Chỉ bằng cách tháo dỡ các mạch nhận dạng và định hướng lại theo hình thức cấu trúc chung—không phải bản sắc được thừa hưởng—thì mới có thể nhìn thấy con đường vượt ra ngoài xung đột.

Tiếp tục đọc

Lời kêu gọi cải thiện hình thức và sự công nhận trong chính trị Vào ngày 6 tháng 5 năm 2025, Friedrich Merz, lãnh đạo Liên minh Dân chủ Cơ đốc giáo (CDU) của Đức, đã phải đối mặt với một thách thức chưa từng có trong nỗ lực trở thành Thủ tướng. Mặc dù liên minh CDU-SPD của ông nắm giữ 328 ghế trong Bundestag, Merz đã không giành được 316 phiếu bầu cần thiết trong vòng đầu tiên, chỉ giành được 310 phiếu. Điều này đánh dấu…

Tiếp tục đọc

Giấc mơ thuộc địa hóa sao Hỏa không hẳn là về sự sống còn mà là về cảnh tượng. Được che đậy trong những câu chuyện về sự tiến bộ của con người và sự an toàn của hành tinh, sứ mệnh này thường đóng vai trò là phương tiện để xây dựng thương hiệu, tạo hình ảnh địa chính trị và tôn vinh cá nhân—đặc biệt là đối với Elon Musk, người mà hành trình theo đuổi cho thấy một cơn đói tâm lý sâu sắc hơn về sự công nhận. Hành tinh đỏ không phải là chiếc thuyền cứu sinh của nhân loại, mà là một sân khấu cho cái tôi chưa được giải quyết của họ.

Tiếp tục đọc

Vũ khí hóa sự kinh ngạcTại sao Kawasaki “Xe máy ngựa” không phải là xe máy—Và tại sao điều đó lại quan trọng Trong một bài báo gần đây của Popular Mechanics, phương tiện truyền thông trình bày một phương tiện robot bốn chân—do Kawasaki Heavy Industries (KHI) phát triển—như một cái gọi là “xe máy” lấy cảm hứng từ ngựa. Vấn đề bắt đầu ở tiêu đề và tiếp tục trong toàn bộ bài viết. Đây không phải là xe máy. Nó chưa bao giờ là.…

Tiếp tục đọc

Một mệnh lệnh tư bản chủ nghĩa Trong nền kinh tế tư bản chủ nghĩa, các doanh nghiệp bị thúc đẩy bởi mệnh lệnh tối đa hóa lợi nhuận. Đầu tư vào tự động hóa, chẳng hạn như robot hình người, cho phép các công ty giảm chi phí lao động, tăng hiệu quả và giảm thiểu rủi ro liên quan đến người lao động. Xu hướng này phản ánh sự thay đổi lớn hơn khi vốn ngày càng thay thế lao động, không nhất thiết là để mang lại lợi ích cho toàn xã hội, mà là để tăng lợi nhuận trên…

Tiếp tục đọc

Phi đô la hóa không chỉ là một sự thay đổi trong tài chính toàn cầu—mà nó đánh dấu một cuộc nổi loạn sâu sắc hơn chống lại sức mạnh biểu tượng của sự công nhận. Eidoism, một triết lý tìm cách giải phóng các cá nhân và hệ thống khỏi các vòng lặp xác thực vô thức, nhìn thấy trong phi đô la hóa một phong trào song song: sự từ chối xác định giá trị thông qua địa vị bên ngoài. Khi các quốc gia rời xa đồng đô la Mỹ, họ cũng bắt đầu thoát khỏi một hệ thống được xây dựng trên khả năng hiển thị, thứ bậc và sự thống trị mang tính biểu tượng. Bài luận này khám phá cách sự tan rã của bá quyền tiền tệ mở ra cánh cửa cho một nền kinh tế hậu công nhận dựa trên hình thức, chức năng và quyền tự chủ.

Tiếp tục đọc

Trong một thế giới bị ám ảnh bởi sự tiện lợi, máy hút bụi robot xuất hiện như một biểu tượng của sự tiến bộ. Nhưng theo quan điểm của Eidoist, nó không vượt qua được bài kiểm tra về hình thức. Nó không phải là một công cụ sinh ra từ sự cần thiết, mà là sản phẩm của sự né tránh—giao phó sự hiện diện, nhịp điệu và kỷ luật cho một cỗ máy đang vo ve. Bên dưới bề mặt sạch sẽ của nó là một mạng lưới lãng phí tài nguyên, sự phức tạp của kỹ thuật số và sự tiêu dùng được thúc đẩy bởi sự công nhận. Nó không đơn giản hóa cuộc sống; nó ngụy trang sự lười biếng thành sự giải phóng. Eidoism tiết lộ nó không phải là một giải pháp, mà là một triệu chứng của một nền văn hóa đang cố gắng tự động hóa để thoát khỏi sự tồn tại.

Tiếp tục đọc

lên đầu trang
vi